Chào mừng các bạn đã ghé thăm SinhVien.Wen.Ru hãy Save Bookmark bằng Opera mini để tiện truy cập nhá.
Danh mục
Truyện dài

Chương 1


Những năm dài trôi qua, tôi là của mẹ, mẹ là của tôi, gian phòng nầy là của hai người. Thế mà bây giờ, chỉ một khỏanh khắc biến đổi, tất cả đều thay đổị Mẹ đã ra đi, tôi lại sắp đi xa, gian phòng này rồi đây sẽ đón nhận ai? Không biết tôi đứng lặng như vậy bao lâu, việc đón xe lửa cho đúng giờ đã bị quên lững, mãi đến khi tiếng cửa mở làm tôi giật mình quay lại, bà hiệu trưởng họ Lâm bước vào vỗ về tôi:
- Ức My, con đến Đài Bắc ngay bây giờ sao con?
- Vâng ạ!!! Tôi nhỏ nhẹ đáp
- con đi chuyến xe bốn giờ rưỡi chiêù naỵ
- Sao gấp quá vậy? con vẫn có thể ở thêm vài ngày nữa được mà.
Tôi lắc đâù không đáp. Bà hiệu trưởng lại nói tiếp:
- Thôi được, muốn đi thì đi cho sớm vậỵ. Bây giờ chỉ còn bác ở lại, buồn quá.
Bà hiệu trưởng lại thở dài chăm chú nhìn tôi
- Này Ức My, bác với mẹ cháu sống gần gũi nhau đã trên mười hai năm, như thế cũng có thể kể như là tâm tình lắm rồi, thế mà bác vẫn không hiểu nổi mẹ cháụ Tại sao mẹ cháu lại không tin tưởng bác, bác không thể chăm sóc cháu được hay sao mà lại phải bắt cháu chạy đến nương trọ nhà một giáo sư ở tận phương trời xa xôỉ Một người bạn mà suốt mười mấy năm không liên lạc, liệu giáo sư La nghị có chăm sóc chu đáo cháu được hay không?

Tôi vẫn không đáp, tôi biết là bà làm hiệu trưởng trường tiểu học này đã lâu, lại cũng chơi rất thân với mẹ., nhưng tôi biết mẹ không để tôi sống với người., vì một mục đích, một hy vọng duy nhất, đó là làm thế nào tôi có thể lên đại học. "con phải biết chỉ có một người. có thể đưa con đến mục đích đó là Giáo sư họ La". Mặt khác, tuy bà hiệu trưởng Lâm là người bạn tốt của mẹ, nhưng bà có đến sáu đứa con, một người hiện học ở đại học, ba ở trung học và hai ở tiểu học, do đó mẹ sợ bà ta không thể lo thêm cho tôi.
- Thôi được, bà Lâm nói
- Muốn kịp xe lửa thì phải đi nhanh đi kẻo trễ. Đến đó con xem tình hình xem nếu có thể ở được thì ở, bằng không thì trở về đây, thêm một miệng ăn cũng chẳng có bao nhiêu con nhé!!
Tôi gật đầu. Bây giờ thì chỉ còn đúng một giờ nữa là tàu hỏa bắt đầu chạy. Tôi bước ra cửa, bà Lâm lặng lẽ theo saụ Ra đến ngoài, nỗi tiếc nuối làm tôi do dự, tôi quay lại nhìn gian phòng to không hơn sáu manh chiếu mà mẹ con tôi đã sống trên mười hai năm, giờ phải xa cách. Thôi, tạm biệt!! Những giọt nước mắt chua xót làm mờ cả mắt.
- Ức My!
Có tiếng ai gọi tôi, tôi quay đầu lại. Một đám đông đầy đủ cả mọi người, giáo sư Trương Ngụy.... và hầu như đủ cả những người bạn đồng nghiệp của mẹ tôi... Tôi thở một hơi dài để giọt lệ khỏi lăn xuống má. Phải làm thế nào để tỏ ra mình đã là người lớn. Tôi thẳng người đến chào từng người một và nói lời từ biệt cố giữ vẻ mặt nghiêm trang và yên lặng để nghe những lời chúc may mắn. Lí nhí một vài tiếng cám ơn. Rồi sau cùng tôi rời khỏi cổng trường tiểu học, rời khỏi một nơi mà suốt bao năm tôi đã sống yên ấm.

Bà hiệu trưởng đưa tôi đến tận ga. Bà đứng trên sân ga đảo mắt nhìn quanh. Tôi bước lên toa tàu tựa người vào cửa sổ ngắm khuôn mặt buồn thảm của người bạn già của mẹ. Tôi không biết nói gì, có lẽ vì tương lai quá mù mịt, không thể đoán được rồi sẽ ra sao khiến cho tôi trầm lặng không nói được
chăng?
Bà Lâm không còn vẻ vui tươi hàng ngày, bà cũng lặng lẽ nhìn tôi. Có phải bà đang chua xót cho tôi, chua xót cho mẹ tôi, hay chua xót cho chính mình, một người không đủ khả năng bao bọc đứa con côi của người bạn bạc số của bà!! Tiếng còi xe hú to, tiếng máy xình xịch nổ, xe đã bắt đầu chuyển bánh, Bà Lâm ngoái đầu sang nói to:
- Ức My, con nhớ viết thư cho bác nhé!
- Vâng ạ! tôi lớn tiếng
- xin tạm biệt bà hiệu trưởng
- Tạm biệt con! Bà Lâm không tự chủ được, chạy với theo xe
- Ức My! con ráng lo bảo vệ lấy thân vì từ nay con đã sống tự lập rồi đấy nhé!
Xe chạy đã xa, chiếc bóng gầy của bà hiệu trưởng khuất dần trong tầm mắt.
Phải rồi, từ nay tôi đã là người sống tự lập. Nói khác đi, từ nay tôi sẽ là người không nhà không cửa, không nơi nương tựạ Giáo sư họ La có thông cảm cho tôi tạm trú chăng? Chấp nhận tôi chăng? Ngôì tựa lưng vào cửa sổ, nhìn những bóng núi xa xa mờ bên ngoài tôi càng thấy buồn bã làm saọ Tôi còn nhớ, cách đây năm năm trong một buổi sáng, mẹ đang xem báo, bỗng bỏ xuống thở dài:
- Không ngờ bây giờ La nghị lại cũng đến Đài Loan rôì!
Tôi vội hỏi:
- La Nhị là ai vậy mẹ?
- Một nhà Đia Chất học. Mẹ lạnh lùng đáp.
Khi bắt đầu ăn điểm tâm, tôi kéo tờ báo để trước mặt thấy một cái tít:
"Địa chất gia trứ danh, Bác Sĩ La nghị ngày hôm qua cùng gia quyến đáp tàu từ Hồng Kông qua Đài Bắc để đảm nhiêm chức vụ giãng huấn tại trường Đại Học Đài Bắc"
Mảnh tin nhỏ trên không làm cho tôi chú ý mấy vì hôm ấy hãy còn nghỉ hè và tôi có hẹn cùng mấy người bạn đến viếng hồ Đại Bối. Bỏ tờ báo xuống, tôi hỏi mẹ:
- Mẹ có quen với ông giáo sư này hả mẹ?
- Có, lúc trước khi còn ở Lục Địa, mẹ và vợ ông ta là đôi bạn thân
- Mẹ có tính đến thăm họ hay không? Vừa hỏi tôi vừa cắn miếng bánh nướng.
ĐDến thăm họ à? Mẹ hơi nhíu mày
- Không! đến làm chi trong lúc họ đang vui sướng, mình đến thành ra...
Mẹ bỗng im bặt, đoạn quay sang nhìn tôi hét
- My, sao con ăn uống không đàng hoàng để bánh rơi đầy nhà thế này?
Đối với Giáo sư họ La, tôi chỉ biết được có bao nhiêu đó. Từ đấy về sau mẹ tôi không hề nhắc đến ông ta nữa. Còn riêng tôi ử chỉ vài phút sau là quên ngay câu chuyện ở chín từng mây đó. cho mãi đến ba tháng trước đây, khi mẹ tôi biết chắc bị bệnh ung thư ở tử cung, thì hai mẹ con tôi đều ý thức rằng bóng dáng thần chết ngày đêm đang đe doạ chúng tôi. Một hôm, mẹ bỗng bảo tôi đi gửi một bức thư, trên phong bì đề tên giáo sư La Nghị, địa chỉ ở đường Roosevelt, Đài bắc. khi gửi xong thư trở về, mẹ mới nói về giáo sư La Nghị cho tôi nghe:
- Ông ấy là một nhà học giả rất thân với gia đình chúng tạ Một mai mẹ có bất hạnh qua đời chỉ có ông ta là người mà mẹ hy vọng nhất có thể lo lắng cho tương lai con mà thôi.
Như mẹ thường nói, tôi là một đứa con gái ít khi dám nhìn vào sự thật, có lẽ là vì tôi là con gái độc nhất của mẹ, hay làm nũng và quen được nuông chiều chăng? Mặc dù biết mẹ mang phải chứng bệnh bất trị, không bao lâu người sẽ từ bỏ tôi, nhưng tôi không bao giờ dám nghĩ đến những hình ảnh ấy, vì vậy mỗi khi mẹ tôi đề cập đến vấn đề này là tôi bao giờ cũng quỳ xuống thét to:
- Không bao giờ có ngày đó xảy đến. Mẹ, không bao giờ!!

Và tôi vụt chạy đến một góc kẹt nào đó để ngồi khóc. Nhưng bây giờ cái ngày đó đã đến, trong hành lý tôi có bức thư mà ba ngày trước khi mẹ nhắm mắt mẹ đã viết và dặn dò tôi phải trao tận tay giáo sư La Nghị Bức thư được chính tay mẹ dán kín nên tôi không biết được người đã viết những gì trong ấy, nhưng tôi nghĩ đó là những lời nhờ vả gửi gấm. Bản tính của mẹ hồi nào tới giờ chưa bao giờ khuất phục hay van xin một ai, thế mà không ngờ trước khi đến bước đường cùng của cuộc sống, lại phải nài nỉ một người bạn lâu ngày không qua lại để nhờ thu nhận giùm đứa con gái "không bao giờ lớn"của mình.
"Đứa con gái không bao giờ lớn!!"Mẹ vẫn thường bảo thế và thường hỏi tôi:
- Này Ức My, đến bao giờ con mới hết là đứa con nít. Đến bao giờ con mới biết chuyện như người lớn, không còn là đứa bé tối ngày lẩn quẩn quanh chân mẹ hở con?
Đứa con nít!!Tôi chỉ thích làm đứa con nít, để dược suốt ngày nằm vùi trong lòng mẹ. Bất cứ một việc nhỏ nhặt đến đâu cũng đều có mẹ lo, suốt ngày tôi chỉ ăn, ngủ, học bài rồi đùa giỡn, không phải bận tâm điều gì cả. Nhưng nay, mẹ đã đi rồi, những chuỗi ngày không còn tiếng cười đã đến, tôi bỗng cảm thấy mình biến thành người lớn, bắt buộc phải đối diện với mọi sự thật ở đờị Bên ngoài khung cửa, bóng tối âm thầm đến, cánh đồng hoang vu đã bắt đầu lập lòe ánh lửạ Bánh xe vẫn quay, vượt qua đồng bằng, phố thị, thôn xóm để mang cuộc đời tôi vào nơi vô định.

Chiếc xe chạy hơi chậm, nên đến Đài Bắc thì đã gần mười một giờ đêm. Xuống xe, với chiếc sắc nơi tay, bước ra khỏi nhà ga, tôi đứng nhìn quanh. Suốt mười hai năm dài sống với mẹ tại Cao Hùng, tôi chưa hề nhìn thấy một thành phố nào tấp nập ồn ào như Đài Bắc. Ngẩng đầu lên, những ánh đèn màu huy hoàng lấp lánh, phòng ngủ, quán ăn san sát hai bên đường. Đài Bắc!! Thành phố mà bao lâu nay tôi đã ước mơ đến viếng đang ở trước mặt. Những chiếc xe kéo, xe taxi chạy thành hàng, phố xá tấp nập người qua lại tạo một cảm giác lo lắng, sợ sệt trong tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy được thế giới rông lớn như thế, không phải chỉ vỏn vẹn như "chiếc phòng sáu manh chiếu của mẹ con tôi. Đường phố đan nhau chằng chịt cộng thêm những kiến trúc đồ sộ chung quanh, không giống cái xã hội thu hẹp của mẹ con tôi ngày nàọ Một chiếc xích lô chạy trờ đến trước mặt:
- Đi xe không cổ
Tôi do dự một chút bảo:
ĐDến số ba đường Roosevelt bao nhiêủ
- Mười đồng
Mười đồng!!! Tôi không biết là rẻ hay mắc, vì tôi nào có biết đường Roosevelt ở đâu đâu? Leo lên xe, tôi nghĩ thấy hối tiếc. Bây giờ đã mười một giờ khuya rồi, chạy đến quấy rầy như thế không quá muộn hay sao? Biết đâu họ đã ngủ cả rồi, đánh thức người trong giấc ngủ ngon là một việc làm vô lễ. Mẹ thường bảo tôi làm việc gì cũng không chịu suy nghĩ trước sau, như vậy là tôi vẫn chưa là người lớn được. Nhưng mà, bây giờ xe đã lăn bánh rồi, biết sao? Những ngọn gió đêm đầu mùa hạ thổi mát cả người, tôi không còn muốn suy nghĩ thì thêm nữa!!

Chiếc xe chạy suốt hai mươi phút mới đến. Bước xuống xe, tôi thấy mình đang đứng trước hai cánh cổng to màu đỏ, chung quanh là bờ tường caọ Nhìn số nhà, biết mình không lầm, tôi trả tiền ông phu xe và chờ chiếc xe đi khuất mới quay sang quan sát cánh cổng và bờ tường. Chiếc cột đèn bên lề đường phản chiếu chiếc bóng gầy còm của tôi xuống đường trông thật ảm đảm, thật cô đơn!!!
Chiếc đồng hồ trên tay, di vật của mẹ chỉ đúng mười một giờ ba mươị Tựa lưng vào tường, lén nhìn qua cổng, bóng tối bao trùm trên khắp ngôi nhà to lớn vẫn còn để thừa một ít ánh sáng thoát ra ngoàị Do dự khoảng hai ba phút, tôi nghĩ thầm nghĩ dù đã khuya, tôi cũng không thể đứng mãi thế này chịu trận suốt đêm được. Cố lấy hết sức bình tĩnh, tôi nhấn nhẹ vào chuông.
Ngôi nhà này chắc to lắm, vì tiếng chuông bấm xong rồi, tôi đứng ngoài cửa vẫn không nghe thấy. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì cả, có lẽ chủ tớ đều ngủ say cả rồi. Không thể chần chờ được, tôi bấm chuông một lúc ba lần. Một lát sau có tiếng chân người bước ra, tiếng chân nặng nề bước nhanh ra cửa, rồi cánh cửa mở tọ Một gương mặt râu ria xồm xoàm nhô ra với chiếc trán bóng, đôi chân mày sậm cau lại đôi mắt tóe lửa, bảo tôi:
- Mày có khùng hay không hở con bé.
Tiếng hét giận dữ của lão làm tôi giật mình lui lại hai bước. Tôi lắp bắp trong cơn hoảng hốt:
- Tôi... tôi à mà.
- Mày... mày là cái gì, có cút đi ngay không.?
Tiếng nói như tiếng rít của con thú dữ.
Trong lúc chưa lấy lại kịp bình tĩnh thì hai cánh cửa đã đóng sầm lại. Tôi hốt hoảng nhảy chồm về phiá trước, đập mạnh vào cửa. Dù sao đi nữa tôi cũng không thể bị nhốt ngoài cửa được, vì trời đã khuya rồi, tôi biết đi đâu bây giờ. Đấm thùm thụp vào cửa tôi la lớn:
- Ây da... Ông ơi, đợi tôi một chút, tôi chuyện muốn thưa với ông!!
Cánh cửa lại mở ra, chiếc đầu rối khi nãy lại xuất hiện, gần chạm vào mũi tôi, tiếng gầm gừ lại vang lên:
- Cút ngay, mày có nghe không? Ai là ây da, ở đây không có ai ây da cả!! Đi, cút ngay!!
Tiếng rít của lão già nghe thật dễ sợ, tiếp theo sau là một tiếng ầm, cánh cửa lại đóng kín. Tôi lặng người đứng nhìn hoảng hốt. Tiếng hét của lão làm tôi sợ. Nhìn cánh cổng đóng kín tôi bỗng như bị mất cả chủ đích. Trước khi đến Đài Loan, tôi đã từng tưởng tượng trăm lần khó khăn, nhưng không ngờ sự kiện lại xảy ra thảm não đến thế này. Tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện họ không cho tôi ở trọ, nhưng cũng chưa hề tưởng được việc họ lại xua đuổi tôi một cách tàn nhẫn như thế. Tiếng hét của lão râu xồm khiến tôi không thể tỏ bày được việc gì cả. Bây giờ bị nhốt ngoài đường, trong một thành phố xa lạ lúc khuya khoắt như thế này, tôi phải làm sao đây?
Đứng chần chờ trước cổng một lúc khá lâu, tôi không biết phải đi đâụ Gió đêm thổi bùng tóc rối, trời lưa thưa vài cánh sao, tôi cảm thấy lạnh vì khí hậu giữa miền bắc và nam hơi khác biệt nhau. Nhưng không thể đứng trước cổng mở rương lấy áo mặc, thôi đành chịu lạnh vậỵ Con đường sâu hút không một bóng người, không một chiếc xe chạy qua, tôi phải đứng đây đợi sáng hay sao? Nhìn cảnh đêm trống trải, cô độc bỗng nhiên tôi muốn khóc. Phải làm sao bây giờ đây? Làm sao trời ơi!! Mẹ ở dưới tuyền đài có biết rằng tôi đã bị người ta tiếp đãi như thế này hay không?

Đứng như thế một lúc lâu, bỗng nhiên một chiếc xe đạp từ đầu đường chạy vàọ Tôi nhìn trân trối, chiếc xe đạp thắng lại trước mặt tôi. Một người con trai nhảy xuống nhìn tôi lạ lùng, tôi cũng nhìn anh ta vì không biết anh ta là ai, cũng không biết nên hay không nên cho hắn biết tại sao tôi phải đứng trước cô?ng này. Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, một khắc sau anh hỏi:
- Cô đứng đây làm chi vậy?
Đoạn quay sang nhìn chiếc va li để dưới đât' cạnh tôi hắn bỗng khoanh tay lại gật gù,hỏi:
- À hay là cô bỏ nhà ra đi vì mẹ mắng chớ gì, phải không? Thôi được rồi, cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đưa về nhà cho nhé
Tôi chăm chú nhìn hắn, tên này thật là lắm chuyện, tôi nào có phải là đứa trẻ nít lên ba đâu mà hẳn tưởng bị ba mẹ mắng. Chính nhờ nhìn hắn, tôi mới thấy hắn hãy còn trẻ, chỉ độ 26, 27 tuổi gì đó, mặc áo si trắng dài tay, cúc không cài bỏ lửng.. Áo thì hở cô? không cà- vạt, đầu tóc rối bù sù.
- Sao, chịu không? Hắn hỏi tiếp!! Bộ có tính ngủ đêm ở đây sao hả Hay là cô vào nhà ngồi chơi một chút đi nhé. Vừa nói hắn chỉ vào đôi cánh cô?ng màu đỏ.

Tôi choàng tỉnh, đứng thẳng người lại, hỏi:
- Bộ anh ở đây hả. Nhà này của anh đấy à!!
- Vâng, tôi ở đâỵ Hắn gật đầu
- Mặc dù đây không phải là nhà của tôi nhưng có thể tạm xem như vậỵ Tôi sẽ tìm cách để cô ngủ nhờ một đêm, nhưng mai phải về nhà nghe, chịu không?
Tôi gục đầu nhìn xuống muốn khóc. Tôi... tôi... bây giờ không có nhà cửa.
Nhưng cố trấn tĩnh, bây giờ đâu phải là lúc để xúc động, phải giải quyết vấn đề của chính mình nữa chứ
- Tôi đến đây, mục đích là tìm giáo sư La Nghị
Gã thanh niên ngạc nhiên:
- Tìm giáo sư La Nghị!!! Thế nào sao nãy giờ cô không chịu bấm chuông?
- Tôi đã bấm mấy lần rồi chứ, nhưng đã bị một lão cổ quái đuổi rạ
- Lão cổ quái là ai vậy?
- Vâng, một lão già cổ quái, râu tóc bùm xùm, không nhìn thấy chân mày, mồm miệng đâu cả.
Gã thanh niên bỗng nhìn tôi một cách thú vị, hỏi:
- Thế cô tìm giáo sư La Nghị có việc chỉ
- Có chứ, một vấn đề hết sức quan trong.
- Vậy cô hãy theo tôi vào nhà nhé
Hắn cho tay vào túi tìm chìa khoá mở cửa. Một tay hắn đẩy cửa ra, một tay xách vali cho tôi, bước vàọ Qua khỏi cửa là một khu vườn hoa rộng lớn. Chàng thanh niên dựng xe bên căn nhà nhỏ, đóng cổng lại đoạn quay sang nói:
- Bây giờ mình vào phòng khách xem có giáo sư ở trong phòng không nhé!!
Hắn bước trước, tôi theo saụ Trong đêm tối chỉ trông thấy bóng cây ẩn hiện qua khỏi con đường nhỏ lát đá sỏi, tôi nhìn thấy một toà nhà đồ sộ hai từng, phía trước có bực thềm cao và đèn hãy còn sáng. Qua khỏi bực thềm, đẩy cánh cửa kính ra, gian phòng bên trong tối om, gã thanh niên tìm công tắc điện, đèn bật sáng. Tôi thấy mình đang đứng giữa gian phòng khách lộng lẫy, bộ sa lông để cận tường, chiếc đàn dương cầm ở góc, trên có lọ Hoa.
- Cô ngồi đây đợi tí, tôi sang phòng đọc sách tìm giáo sự
Tôi ngồi đấy, trong khi hắn đẩy cánh cửa nhỏ đi rạ Tôi nhìn quanh, phòng khách này hình như có cửa ăn thông với bên ngoài bằng tấm màn voan trắng Bốn bề yên lặng, tôi cảm thấy không an tâm. Sự mệt mõi và cảm giác rối rắm phiền muộn bao quanh, khiến cho tôi ước mơ được trở về gian phòng nhỏ của tôi để đánh ngay một giấc ngon lành Có tiếng mở cửa, tôi quay lại, lòng không khỏi khiếp đảm, lão già kỳ quái hồi nãy bỗng xuất hiện, đôi mắt giận dữ đang tròn xoe nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, vóc dáng to lớn với mái tóc bồng của ông càng làm lộ vẻ kinh dị Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lão bước tới lại gần tơị Trong một phút, tôi bỗng có cảm tưởng lão sẽ xách cổ tôi tống ra khỏi phòng. Nhưng lão không làm vậy mà nện man.h gót chân rồi hét to:
- Ai cho cô vào đây?
Đạ thưa tôi a!!
Có tiếng trả lời từ bên cửa. Lão già quay sang nhìn gã thanh niên lúc nãy cho tôi vào, hùng hổ:
- Anh à ? ?? Tại sao anh cho cô ta vào đây? Ai khiến anh vậy?
Đạ lúc nãy cô ta nói muốn gặp mặt giáo sự Hình như cô ta có chuyện quan trọng lắm, nhưng giáo sư đã làm cho cô ta sợ.
Gã thanh niên lơ đãng đáp.
Trời!! Vậy ra đây là Giáo sư đây ư? Con người kỳ quái không thân thiện như thế mà mẹ lại bắt tôi đến với ông tạ Tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn. Giáo sư La Nghị cũng quay sang nhìn tôi, ông đưa tay lên vuốt mũi, đôi chân mày sâm hơi nhíu lại, đoan. miễn cưỡng hỏi:
- Vậy có phải cô là bạn của Hạo Hạo không?
Tôi ngạc nhiên!!!Hắn muốn nói gì thế? Nhưng sau đó tôi đoán ngay ra là có lẽ ông ta đã tưởng lầm tôi là người ông không thích gặp Dầu sao đi nữa, không thể để tình trạng này kéo dài, tôi phải tự giới thiệu cho ông ta biết ngay tôi là ai mới được, tôi nói:
Đạ tôi họ Mẫn, tên là Ức My con của Giang Tú Lâm ạ
- Giang Tú Lâm là tên của mẹ tôi
- Me tôi có gửi cho ông bức thự
Nói xong, tôi lấy bức thư trong vali trao ngay cho ông tạ Giáo sư La Nghị sau khi nghe xong bị xúc động như chạm phải điện Ông há hốc miệng, đôi mắt chăm chú nhìn tôi yên lặng không đáp. Một lúc sau, như chợt tỉnh, ông chộp ngay bức thư xé toạc ra, liếc sơ nhìn những dòng chữ trên giấy, xong quay sang tôi, lời lẽ cộc lốc:
- Mẹ của em giờ ra sao?
- Chết rồi.
Ông hơi nhíu mày, hừ một tiếng trong mũi:
- Tại sao chết? Chết ở đâu?
Tôi cũng đáp gọn:
- Chết ở Cao Hùng, bệnh ung thư tử cung.
- Cao Hùng ử
Miệng lảm nhảm không thành tiếng, một lúc sau ông lại lập lại
- Cao Hùng?
Và quay sang,đôi mắt sáng chăm chú nhìn khuôn mặt tôi, một lúc lâu ông
lại đưa tay lên vuốt mũi
- Thôi được. Em mệt lắm rồi, mọi chuyện để mai kể tiếp nhé. Giọng nói thô lỗ bỗng trở nên ôn tồn hơn
- Em từ Cao Hùng đến phải không? Thôi đi ngủ ngay đị
- Dạ.
Dáng dấp ông ta có vẻ hơi hối hận:
- Tại sao lúc nãy khi tôi ra mở cửa em không nói ngaỵ Nếu không gặp Trung Đan thì em đứng ngoài cửa suốt đêm sao?
Tôi bối rối:
- Nhưng lúc nãy Giáo sư nào có để cho tôi nói gì được đâu?
- Hừ!! Ông ta hừ thêm một tiếng, đoạn quay sang nhìn gã thanh niên lúc nãy bảo
- Lại đây Trung Đan!!!
Gã thanh niên lại gần, không quên mỉm cười với tôi.
Đẫn cô này lên lầụ Giáo sư ra lệnh xong quay sang hỏi tôi
- Lúc nãy em nói em tên gì họ gì đấy?
Đạ em tên Mẫn Ức My... Ức là ký ức, còn My là chữ My có thêm bộ thủy bên cạnh.
- Mẫn Ức My.
Ông ta nhấn mạnh từng tiếng như để ghi nhớ Sau đó lầu nhầu trong miệng như rủa thầm một ai, hoặc là không thích tên tôi gì mấy, rồi xua tay:
- Họ Mẫn ử Họ không đẹp lắm. Nhưng thôi, Trung Đan hãy dẫn cô họ Mẫn này lên lầu, phòng bên cạnh phòng của Khởi Khởi đó nhé.
Tôi cúi đầu lúng túng:
- Thưa Giáo sư, tôi... tôi muốn được tắm một cái trước đã ạ
Giáo sư La Nghị bực bội:
- Trời ơi!!!! Sao lộn xộn vậy? Lên lầu đi, đi chứ
Tôi chần chờ một lúc xong đứng dậỵ Gã thanh niên tên Trung Đan đã xách vali tôi bước ra cửa, tôi chỉ còn biết bước theo. Đến trước cửa tôi quay lại nhỏ nhẹ:
- Xin chào Giáo Sư, cám ơn Giáo sư đã cho tôi ở trọ.
Ông ta vẫn đứng đó, gương mặt đầy râu tóc dịu hẳn xuống. Những chiếc râu hơi rung động, đôi mắt sáng trộn lẫn cả nét ôn hoà, ông quay người đến ngồi trên ghế, Tôi vẫn nghe thấy những tiếng lầu bầu của ông trong phòng, nhưng không rõ lắm!!!!
Theo chân Trung Đan, Tôi di qua một gian phòng rộng lớn khác, có lẽ dây là phòng ăn của nhà họ Lạ Gian phòng thật rộng và ngăn nắp bên cạnh có một cầu thang dẫn lên lầụ Qua khỏi cầu thang là chiếc hành lang rộng, hai bên là hai dãy phòng. Trung Đan dẩn tôi dến phòng thứ ba bên phải, mở cửa, bật dèn xong quay sang nhìn tôi cười:
- Cô My tôi nghĩ có lẽ giáo sư La Nghị chờ dợi cô dã mấy tháng nay rồi. Căn phòng này dã dược sữa soạn từ ba tháng trước.

Tôi tò mò nhìn vào phòng, chiếc phòng ngủ dược chăm sóc khéo léo và xinh xắn. Chiếc giường nệm nhỏ, bàn trang điểm, chiếc tủ đứng đựng quần áo, chiếc bàn giấy xinh dẹp trên có ngọn đèn để bàn, ngoài ra còn một chiếc kệ sách lồng kín trên có bình hoa hồng. Trên giường, nệm gối xếp dặt ngay ngắn, chứng tỏ chủ nhân đã sẳn sàng đón nhận tôi. Sự ngỡ ngàng khiến tôi hơi ngại ngùng. Trung Đan nhìn tôi cười luôn miệng:
- Cô thấy có dẹp không? Cách bài trí nầy tương tợ phòng của Khởi Khởi con gái giáo sư La Nghị Tôi rất sung sướng được biết cô là một nhân vật mới của gia đình họ Lạ Bây giờ xin phép không dám làm phiền cô, để mai ta gặp lại nhé.
- Cám ơn anh.
Tôi không biết gọi anh ta là gì khác hơn, vì chưa biết rõ địa vị của Trung Đan trong gia đình này. Có lẽ Trung Đan cũng đoán được ý của tôi, nên hắn nói:
- Tôi họ Từ, tên Trung Đan, chữ Trung là trung gian, còn Đan là tên của một loài câỵ
Ngưng một phút, hắn lại tiếp:
- Tôi chưa biết cô là ai, nhưng tôi đoán có lẽ dịa vị của hai ta trong ngôi nhà này giống nhau. Thôi được rồi, mọi chuyện sẽ tính sau, bây giờ xin phép cô!
Hắn bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại. Và dến lúc này tôi mới buột miệng:
- Chào anh.
Tôi chắc hắn nghe rõ lời chào của tôi. Nhìn khắp gian phòng, tôi có cảm giác như dang sống trong ảo tưởng. Căn phòng này quá huy hoàng, quá xinh xắn, không thể ngờ, lại có thể thuộc về tôi được. Như vậy đây là sự thật, tôi đã không hề bị nhạo báng, bị bỏ rơi, mà lại còn được dặt vào một hoàn cảnh mới sang trọng gấp trăm lần căn phòng khi xưa mẹ con tôi đã sống. Đến bên song cửa, tôi kéo cao tấm màn xanh lơ, mở toang cửa kính, luồng gió dêm từ ngoài luà vào mang theo hương hoa thơm ngát. Hít một hơi dài, nhìn ra ngoài cửa lòng vẫn băn khoăn, tôi tự hỏị Tôi là ai? Một đứa bé mồ côi vừa mất mẹ? Tôi hiện ỡ đâu đây? Ngôi nhà một người bạn xa lạ? Có phải đây là một sự thật chăng? Ngọn gió dêm luồn qua hàng cây cao trong vừơn, quanh quẩn quanh tôi rồi di ra ngoài tiếng gió rít nhẹ như lập lại những câu hỏi mơ hồ:
- Có phải là ta dang sống thật hay chăng?



Nguồn: HayQua.Wap.Sh
SEO : Bạn đến từ :
sinhvien.wen.ru

Lamborghini Huracán LP 610-4 t