Trang 1 trong tổng số 17
Đắc Nhân Tâm
Tác giả: Dale Carnegie
Dịch giả: Nguyễn Hiến Lê
Chương 1: Muốn lấy mật đừng phá tổ ong
Ngày 7 tháng 5 năm 1931, mười ngàn  người ở chân thành Nữu Ước (New York) được mục kích một cuộc săn người  sôi nổi chưa từng thấy. Một trăm năm mươi lính công an bao vây một căn  phố để bắt tên y cũng mang hai cây súng sáu trong mình. Họ leo lên mái  nhà chung quanh, dùng hơi cay và trong hơn một tiếng đồng hồ, cả một khu  mỹ lệ nhất của Nữu Ước vang lên tiếng súng và tiếng "lạch tạch" của  liên thinh. Crowley núp sau chiếc ghế đệm bông, bắn lại lính không  ngừng.  
 Khi bắt được y rồi, viên giám đốc công an tuyên bố: "Nó vào hạng tội  nhân nguy hiểm nhất. Nó muốn giết người là giết, không vì một lý do gì  hết".  
 Nhưng còn chính tội nhân, Crowley, y tự xét y ra sao? Muốn biết, bạn hãy  đọc hàng sau này mà y vừa chống cự với lính vừa viết để lại cho đời  "Dưới lớp áp này, trái tim ta đập, chán ngán, nhưng thương người, không  muốn làm hại một ai hết".  
 Không muốn làm hại ai hết! Vậy mà trước đó mấy ngày, khi một người lính  lại gần y để hỏi y giấy phép lái xe hơi, thì y xả ngay một loạt súng,  giết người đó tức thì. Một kẻ sát nhân không gớm máu như vậy mà còn tự  khoe: "Trái tim thương người, không muốn làm hại một ai hết!".  
 Trước khi lên ngồi ghế điện để chịu tử hình tại khám Sing Sing, y còn than: "Tôi chỉ tự vệ mà người ta xử tôi như vậy đó".  
 Nghĩa là trong thâm tâm y, y nhất định không chịu nhận y có tội.  
 Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứ còn ai lạ đời như vậy nữa".  
 Không đâu, thưa bạn: kẻ thù số một của nước Mỹ. Al Capone, tên đầu đảng  ăn cướp đã làm cho châu thành Chicago kinh khủng, cũng nói: "Ta đã dùng  những năm tươi đẹp nhất trong đời ta để mua vui cho thiên hạ, vậy mà  phần thưởng chỉ là bị chửi và bị săn bắn như con thú dữ".  
 Mà cả Dutch Schluts, một trong những tên cướp lợi hại nhất ở Nữu Ước  cũng tuyên bố với một ký giả rằng y là ân nhân của thiên hạ.  
 Viên Giám đốc khám Sing Sing, ông Lawes, viết "ở Sing Sing, những tội  nhân đều tự cho họ cũng có tâm trạng thông thường khác đời chi hết. Cũng  lý luận, giảng giải, tại sao chúng bị bắt buộc phải cạy tủ sắt hoặc bóp  cò... và tuyến bố rằng bỏ tù chúng thật là bất công".  
 Nếu ba tên cướp đó và bọn khốn nạn đương nằm trong khám, tự cho mình vô  tội như vậy thì những người mà chúng ta gặp mỗi ngày, ở ngoài đường, cả  các bạn nữa, cả tôi nữa, chúng ta ra sao?  
 Cho nên ông John Wannamaker, một thương gia lớn, có lần đã tự thú: "Từ  30 năm nay, tôi đã hiểu rằng: sự chỉ trích chẳng ích lợi gì hết". ÔNg đã  sớm hiểu bài học đó. Riêng tôi, tôi đã phải phấn đấu trong một phần ba  thế kỷ trước khi thấy ló ra ánh sáng của chân lý này; "Dù người ta có  lỗi nặng tới đâu, thì trong 100 lần, có tới 99 lần người ta cũng tự cho  là vô tội".  
 Chỉ trích là vô ích (nó làm cho kẻ bị chỉ trích phải chống cự lại và tự  bào chữa) mà còn nguy hiểm, oán thù. Hơn nữa, kẻ ta chỉ trích tự nhiên  sẽ hằn học chỉ trích lại ta, như ông Tổng trưởng Bộ Nội vụ Albert Fall,  vì ăn hối lộ 100.000 đồng mà dùng gươm súng đàn áp kẻ bị ức hiếp, sau vỡ  lỡ, bị ngồi khám, làm cho dư luận toàn quốc oán hờn Chính Phủ, Đảng  Cộng Hoà suýt đổ, Tổng thống Harrding bị giày vò lo lắng đến đỗi ít năm  sau thì chết. Vậy mà khi người trách y đã lợi dụng lòng tin cậy của bạn  ông là ông Harding và phản ông, thì vợ y nhảy chồm chồm lên, khóc sướt  mướt, vặn tay bứt tóc, rủa đời, la lớn: "Không! không! Chồng tôi không  phản ai hết. Cả một toà nhà đầy vàng cũng không quyến rũ được chồng tôi.  Chông tôi đã bị người ta phản."  
 Tâm trạng con người là như vậy đó. Kẻ làm quấy oán trách đủ mọi người,  mà chẳng bao giờ oán trách mình cả. Bạn cũng như vậy mà tôi cũng như  vậy. Cho nên từ nay, mỗi lần muốn chỉ trích ai, ta nên nhớ tới hai tướng  cướp Capone và Crowley, tới lời chỉ trích ta thốt ra, cũng như con chim  bồ câu, bao giờ nó cũng trở về chỗ cũ. Kẻ bị ta chỉ trích sẽ tìm thấy  hết lý luận để tự hào chữa và trở lại buộc tội ta.'  
 Vì hiểu vậy nên ông Abraham Lincoln đã để lại cái danh là có tài dẫn đạo  quần chúng bực nhất trong lịch sử loài người. Hồi thiếu thời ông nhiệt  liệt chỉ trích bất cứ ai, thậm chí tới viết những thơ phúng thích để chế  diễu người ta rồi đem liệng cùng đường cho thiên hạ đọc cười chơi. Một  lần cũng vì thói quen đó, suýt gây nên một cuộc đấu gươm. Từ đó chẳng  những ông không bao giờ nhạo báng mỉa mai ai nữa, mà còn khoan dung dễ  dãi với mọi người. Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không  muốn người xét lại ta".  
 Trong thời Nam Bắc chiến tranh, một lần bại quân phương Nam, ban đêm  chạy tới một sông, vì mưa bão mà nước dâng cao không thể nào qua nổi.  Ông đánh dây thép, rồi muốn chắc chắn hơn, lại sai người phương Bắc bảo  phải lập tức tấn công quân phương Bắc bảo phải lập tức tấn công quân  phương Nam do tướng Lee cầm đầu. Nhưng Meade vì ngần ngừ trễ nãi đã làm  ngược hẳn hiệu lệnh ông và để quân phương Nam thừa dịp mực nước xuống,  qua sông mà thoát được, lỡ mất cơ hội độc nhất, vì chỉ một trận đó có  thể chấm dứt cuộc Nam Bắc tương tàn...  
 ÔNg Lincoln giận lắm, la: "Trời cao đất dày, như vậy nghĩa là gì?"  
 Rồi ông than với con rằng: "Quân địch đã ở trong tay ta mà lại để cho nó  thoát! Trong tình thế đó bất cứ ai cầm quân cũng có thể đánh bại tướng  Lee. mà nếu cha có mặt tại đó, chắc chắn cha đã thắng trận rồi! "Đoạn  ông hậm hực viết bức thư này:  
 Đại tướng thân mến,  
 Tôi không tin rằng nhận chân được sự đại tướng Lee trốn thoát tai hại là  dường nào! Quân đội y trong tay ta, và vì y đã bại nhiều phen,nếu đánh  ngay lúc đó thì chỉ có một trận là chiến tranh đã kết liễu. Nay thì nó  sẽ kéo dài ra không biết đến bao giờ. Thứ hai trước, ông đã không thắng  nồi Lee, bây giờ y đã qua sông, mà lực lượng của ông chỉ có thể bằng hai  phần ba hôm đó thì làm sao thẳng nổi y được nữa?   
 ....Dịp may ngàn năm một thuở của ông đã qua rồi và không ai thấu nổi nỗi buồn của tôi!  
 Nhưng bức thư đó, bức thư trách nhẹ nhàng có vậy, ông viết rồi mà không  gởi. Sau khi ông chết, người ta tìm thấy trong tờ của ông.  
 Vậy có lẽ ông đã tự nghĩ: "Hãy khoan, đợi một chút... đừng hấp tấp. Ta  ngồi yên ổn trong toà Bạch Cung này mà ra lệnh thì thật dễ. Nhưng nếu ta  đã có tuần nay, ta đã thấy máu chảy, đã nghe tiếng rên la của binh lính  bị thương, hoặc hấp hối, thì có lẽ ta cũng không hăng hái tấn công kẻ  địch lắm. Vả lại, nếu ta có tính rụt rè của Meade thì ta cũng đã hành  động y như ông ta. Thôi, việc đã vậy rồi, nói cũng vô ích. Gởi bức thư  này đi, dù ta có hả giận chút đỉnh, nhưng Meade sẽ trách lại ta, sinh ra  bất hoà, oán giận, mất lòng tự tín của ông ta đi, và biết đâu ông chẳng  từ chức nữa".  
 Là vì ông đã kinh nghiệm rằng những lời nghiêm trách không có một ích lợi nào cả.  
 ÔNg Theodore Roosevelt kể lại rằng hồi ông còn làm Tổng thống, mỗi lần  gặp điều khó xử, thường ngả lưng vào ghế nhìn lên tấm hình của Lincoln  treo trên tường và tự hỏi: " Lincoln ở địa vụ mình, sẽ xử trí ra sao?  Giải quyết ra sao?".  
 Chúng ta cũng vậy, lần sau có muốn "xài" ai, hãy rút tấm giấy 5 mỹ kim ở  trong túi ra mà ngắm hình Lincoln trên đó rồi tự hỏi: "ở vào địa vị ta,  Lincoln xử trí ra sao?" và muốn sửa đổi người, ta hãy sửa đổi ta trước  đã. Như vậy có lợi hơn và... ít nguy hiểm hơn.  
 Khổng Tử nói: "Khi bực cửa nhà ta dơ thì đừng chê nóc nhà bên sao đầy tuyết".  
 Hồi nhỏ tôi tự phụ lắm. Một lần nhận được một bức thư có thêm mấy chữ  này: "Thư này đọc cho người ta viết, mà không coi lại". Tôi thích hàng  chữ đó lắm vì tôi thấy nó cho ta cái vẻ quan trọng và bề bộn công việc.  Rồi một hôm, muốn lên mặt với một tiểu thuyết gia, tôi viết thư cho ông  ta và cũng thêm hàng chữ ấy. Tiểu thuyết gia đã gởi trả lại một bức thư  và thêm vào: "Chỉ có sự ngu xuẩn của ông mới ví được với sự thô lỗ của  ông thôi".  
 Nói cho đúng, tôi đã vô lễ và những lời chỉ trích đó không phải là không  xứng đáng. Nhưng vì tôi chỉ là một thằng người nên tôi thấy nhục lắm và  thầm oán tiểu thuyết gia đó đến nỗi mười năm sau, khi hay tin ông ta  chết, tôi đã chẳng tiếc một người có tài mà chỉ nhớ tới sự ông đã làm  thương tổn lòng tự ái của tôi.  
 Vậy bạn muốn người ta oán tới chết, thì hãy dùng những lời chỉ trích cay  độc. Còn không thì nên nhớ rằng, loài người không phải luôn luôn có lý  trí đâu. Họ hành động, suy nghĩ theo tình cảm, thành kiến, lòng kiêu  căng và hợm hĩnh của họ. Sự chỉ trích ví như một mồi lửa, mà lòng kiêu  căng của con người ta một kho thuốc súng, gặp nhau tất bùng nổ, gieo tai  hại vô cùng.  
 Bengamin Fraklin hồi nhỏ vụng xử bao nhiêu thì sau này lại giỏi về khoa  tâm lý và dụng nhân bấy nhiêu nên được bổ làm sứ thần Hoa Kỳ tại Pháp.  Bí quyết của sự thành công đó là không bao giờ chỉ trích ai hết và chỉ  thành thực ca tụng đức tính của người thôi.  
 Chỉ trích, oán trách người, buộc lỗi cho người thì kẻ điên nào cũng biết. Nhưng nếu hiểu người 
 Carley nói: "Muốn xét độ lượng của ai chỉ cần xem cách xử sự của người  đó với kẻ dưới". Vậy đáng lẽ buộc tội, chỉ trích ai thì ta phải ráng  hiểu họ, tìm nguyên nhân những hành vi của họ. Đó là nguồn gốc của cảm  tình, khoan dung và hoà hảo.  
 Đức Thượng đế kia mà còn đợi khi người ta chết rồi mới xét công và tội.  Tại sao người phàm như chúng ta lại nghiêm khắc hơn Ngài?